Tin nổi bật

Không kịp “trả bài” đằng ấy vì nợ... tin bài!

Không dưới một lần, tôi cố gắng đạt đủ chỉ tiêu tin bài ở tòa soạn thì cũng là từng ấy lần tôi thất hẹn “trả bài” với cô vợ bé bỏng của mình, theo tam su tham kin

Tôi và em quen nhau rất tình cờ trong một lần tôi trở lại trường cấp 3 dự kỷ niệm thành lập trường với tư cách là học sinh cũ đồng thời cũng là hạt nhân cốt cán viết tin bài quảng bá trường. Nói thế hẳn các bạn đã biết, chúng tôi cùng quê. Cô ấy kém tôi tới 7 tuổi. Sở dĩ tôi ấn tượng với em bởi ngày hôm đó, em nằm trong ban lễ tân tiếp đón khách khứa cho trường.

Chẳng hiểu sao đến phiên tôi lấy thẻ khách, thì em nhất quyết không cho vì nhìn tôi “đầu gấu” quá (sau này yêu em mới nói), em còn hùng hổ gọi đội bảo vệ của trường ra để tống tôi đi dù tôi có đưa cả giấy mời. Không giấu gì mọi người, tôi là phóng viên. Phong cách tôi thích là thật bụi bặm và phóng khoáng, ngày hôm ấy tôi đóng quần hộp, đi giày lính, khoác ba lô, để đầu đinh, râu ria vài tháng chưa kịp cạo... kể ra thì nhìn cũng khá “côn đồ” nhưng những người trong nghề chúng tôi đều hiểu, hình dáng đó, bộ dạng đó là chuyện quá bình thường.

Sau đó, tôi phải gọi điện cho thầy chủ nhiệm ra để bảo lãnh em mới miễn cưỡng đưa thẻ khách cho tôi. Nói thật, trước nay tôi đi làm nghề nhiều, gặp không ít các em xinh tươi, chân dài ở đủ mọi lĩnh vực nhưng duy có em là khiến tôi ấn tượng nhất. Đanh đá mà lại rất đáng yêu.

Cả buổi lễ hôm đó tôi chỉ chăm chăm nhìn em. Nụ cười rạng rỡ, đôi mắt biết nói, khuôn mặt không quá xuất sắc nhưng nhìn lại rất hóm hỉnh và thông minh…có lẽ tôi đã yêu em ngay từ lần đó.
Cả buổi lễ tôi chỉ nhìn em vì nụ cười và khuôn mặt rất thông minh hóm hỉnh. (Ảnh minh họa)

Rồi tôi tìm cách xin số em, ban đầu em kiêu kinh khủng. Né tránh tôi rất nhiều, nhưng bằng nhiều biện pháp “nghiệp vụ” tôi cũng lên chức “bạn trai” của em sau gần 1 năm cưa cẩm, tam su.

Phải nói là quãng thời gian yêu em tôi rất hạnh phúc. Trước đó tôi cũng trải qua 2 mối tình nhưng cả hai đều quá thực dụng, đến với em mọi thứ đều được tối giản hóa và chân thành. Chúng tôi cứ yêu nhau như thế cho đến khi em học hết 4 năm đại học, một đám cưới ấm cúng với vô vàn lời chúc mừng của họ hàng đôi bên diễn ra tốt đẹp.
Một đám cưới ấm cúng với vô vàn lời chúc của họ hàng đôi bên diễn ra tốt đẹp. (Ảnh minh họa)

Thời gian đầu, cuộc sống vợ chồng của tôi và em rất ổn, em chưa đi làm nên rất chiều tôi từ bữa ăn đến giấc ngủ. Còn tôi thì vừa cố gắng chạy tin bài lại vừa cân nhắc thời gian để ở bên em. Nhưng vấn đề bắt đầu nảy sinh khi tôi chuyển sang làm loạt tin nóng thay vì phóng sự nguội như trước đây.

Thời gian của tôi thay đổi thất thường, cứ có sự vụ là tôi lại phải lao đi ngay tức khắc. Khi về nhà cũng không được yên vì phải lên bài sớm để cạnh tranh với các báo khác. Nhà hai đứa vẫn phải đi thuê nên tôi cố gắng chạy thật nhiều làm sao vượt định mức để sớm có ngôi nhà của riêng của chúng tôi. Bởi thế mà tôi lao vào công việc như điên dại dù ngày hay đêm cứ có tin hot là tôi lại lao đi. Tôi biết em buồn nhưng tôi cũng nhủ lòng là cố gắng vì tương lai của hai đứa.
Đang "hành sự" nhưng hễ có điện thoại báo tin nóng là tôi lại lao đi chẳng quan tâm tới tâm trạng của em. (Ảnh minh họa)

Chính vì lẽ đó mà có một chuyện rất tế nhị thế này. Không ít lần tôi cố gắng để không nợ tin bài ở tòa soạn thì cũng là từng ấy lần tôi thất hẹn “trả bài” với em. Có một lần, hai vợ chồng đang “hành sự”, đúng lúc sắp lên đoạn cao trào thì tôi có điện thoại, lần đó là vụ một nhà báo cũng là bạn thân của tôi trong nghề bị hành hung. Biết anh em gặp nạn hơn nữa lại liên quan tới một bộ phận có máu mặt thậm chí còn có sự tham gia của xã hội đen, tôi quên hết rằng đang “trả bài” cho vợ, cứ thế không một mảnh vải trên người lao xuống giường mặc vội quần áo rồi phi đi mặc kệ vợ tôi quấn chăn chạy với ra cửa.
Sau lần đó, vợ chồng tôi quán triệt tư tưởng là cứ lúc nào "trả bài" cho vợ là phải đến nơi đế chốn. (Ảnh minh họa)

Phải tới tận gần sáng tôi mới về nhà. Mở cửa phòng ngủ, tôi thấy em quấn chăn ngồi bệt dưới chân giường, đôi mắt sưng húp và vẫn còn đọng nước, hình ảnh đúng với lúc tôi ra khỏi nhà.

Tôi biết em giận, nhẹ nhàng đến ôm em thì em khóc lớn, vừa khóc vừa trách móc tôi tệ bạc. Em nói em muốn có em bé lâu rồi, cứ mỗi lần về quê ai cũng hỏi gạn nhưng chẳng lần nào làm chuyện đó mà hai đứa về đích. Điều đó làm em buồn lắm. Tôi thấy thương em vô cùng nhưng cái nghề của tôi là thế.

Sau hôm đó, vợ chồng tôi quán triệt tư tưởng, tôi vẫn chạy tin nhưng lúc nào “trả bài” cho vợ thì phải đến nơi đến chốn. Chuyện tế nhị nhưng cũng là kỷ niệm đáng nhớ cho dân báo chúng tôi đem ra bàn luận mỗi dịp 21/6 ùa về.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Designed by Templateism.com Copyright © 2015
Hình ảnh chủ đề của Bim. Được tạo bởi Blogger.