Tin nổi bật

Vợ chửa vượt mặt, chồng tìm cách... "lẩn" về quê

Dù biết tôi đang bầu 5 tháng, cơ thể lại mệt mỏi nhưng anh vẫn nhất quyết bỏ tôi một mình về quê mà không hề hỏi han gì, không thèm để ý đến 1 chút nhỏ nhoi những tam su tham kin của tôi, thật sự điều đó làm tôi rất đau lòng. 

Gia đình tôi là gia đình gia giáo. Tuy nhà thuộc hàng khá giả nhưng mẹ tôi dạy dỗ các con gái rất nghiêm khắc. Thêm vào đó, bản tính tôi là người luôn muốn duy trì sự hòa hợp xung quanh dù có phải chịu sự thiệt thòi về mình.

Anh hơn tôi tận 8 tuổi. Khi gặp anh, chính sự chín chắn và từng trải của anh đã khiến tôi rung động. Anh luôn lo lắng cho mọi việc chu toàn, bỏ qua tính cách vẫn còn trẻ con của tôi. Vì vậy, dù còn nhiều băn khoăn, và đôi khi tự hỏi mình có đúng không khi đi đến 1 quyết định cuối cùng, tôi vẫn gạt bỏ tất cả khi anh đề cập đến 1 đám cưới giữa 2 đứa.
Chính sự chín chắn và từng trải của anh đã khiến tôi rung động. (Ảnh minh họa)

Gia đình anh ở tận Tuyên Quang, bố mẹ cũng lớn tuổi vì vậy khi hai gia đình gặp gỡ bàn bạc về đám cưới, bố mẹ tôi bày tỏ ý kiến hai nhà tổ chức ở khách sạn để có thể tiếp đãi khách mời cũng như ra mắt họ hàng nhà tôi ở trên này và tổ chức ở nhà anh vào một ngày khác để ra mắt và tiếp đón khách khứa nhà trai. Nhưng bố mẹ anh nhất quyết không đồng ý vì lo tổ chức nhiều sẽ tốn kém. Cuối cùng để giữ gìn hòa khí tôi đã thuyết phục bố mẹ tổ chức luôn 1 dịp và bên nào tiếp đãi khách bên đấy. Dù rất mất lòng nhưng bố mẹ tôi vẫn tôn trọng quyết định của tôi. Đám cưới vì thế mà diễn ra một cách êm đẹp.

Sau đám cưới, anh muốn thuê nhà trọ trong lúc tiết kiệm tiền mua nhà. Bố mẹ tôi vì sợ con gái phải đi thuê nhà khổ nên đã cho hai vợ chồng 1 nhà riêng gần nhà bố mẹ. Khoản tiền tiết kiệm đủ cho hai chúng tôi sửa chữa và mua đồ dùng nội thất trong nhà. Cuộc sống ban đầu diễn ra như trong mơ, tôi đắm chìm trong hạnh phúc cùng anh.

Anh thủ thỉ tam su: "Nhà anh có mỗi anh là con trai, chúng mình không sống cùng bố mẹ nên phải năng về thăm ông bà cho ông bà đỡ tủi. Còn bố mẹ em ở gần đây nên mình tranh thủ sang liên tục được". Tôi thấy không có vấn đề gì vì nghĩ đây là bổn phận và trách nhiệm dâu con. Vì vậy mỗi cuối tuần hay dịp lễ tết, thay vì đi du lịch hay đi hẹn hò vợ chồng son thì chúng tôi xách túi về quê. Mỗi lần đi lại mất vài tiếng đồng hồ. Cứ giữa tuần là tôi đã lo quà cáp để cuối tuần về nhà biếu xén họ hàng nhà chồng. Dù rất khó chịu nhưng vì chồng tôi đành chấp nhận.

Mọi chuyện thay đổi khi tôi mang thai. Do có bầu lần đầu và thể trạng tôi khá gầy yếu nên luôn mệt mỏi. Lần đầu tiên có hiện tượng ra máu, hai vợ chồng hốt hoảng đưa nhau vào bệnh viện. Bác sĩ chẩn đoán tôi bị dọa sảy và khuyên tôi nên nghỉ việc để tĩnh dưỡng đặc biệt tránh bị kích động. Chồng tôi rất lo lắng, anh không để tôi động tay vào việc gì khi về nhà. Và anh đồng ý cho tôi không cần mỗi tuần đều phải về quê nữa.

Nhưng mẹ chồng tôi khi nghe được tin này thì có vẻ không hài lòng. Bà nói “ai chả phải chửa đẻ, mà có ai như nó đâu”. Mâu thuẫn bắt đầu nảy sinh từ đây. Đều đặn mỗi cuối tuần mẹ yêu cầu anh về quê, để vợ ở lại trong căn nhà 3 tầng lạnh lẽo. Bố mẹ tôi xót ruột con gái lắm nên thẳng thắn góp ý với anh. Anh cũng cảm thấy có lỗi song lại tìm cách bù đắp bằng việc làm tôi vui vẻ trong cả tuần. Tôi hiểu, đã là vợ chồng thì hi sinh cho nhau một chút cũng là lẽ thường, nhưng sức chịu đựng của con người có hạn và sự việc ngày tồi tệ hơn khi cái thai của tôi được 5 tháng.
Hai vợ chồng đều có những hoạt động của riêng mình, tôi đọc sách hoặc nghe nhạc còn anh đắm chìm vào không gian của riêng anh, tôi không còn cảm nhận được sự đồng điệu với anh nữa. Và anh vẫn mặc tôi về quê vào cuối tuần đều đều. (Ảnh minh họa)

Sẵn đã yếu nên dù đã sang tháng thứ năm tôi vẫn nghén ngẩm. Tôi có ngỏ ý muốn chồng ở nhà cuối tuần cùng vợ thì anh quay ra cáu gắt khó chịu với tôi. Anh nói tôi không xem trọng gia đình anh, quen thói được chiều chuộng như tiểu thư. Thế là từ đó, vợ chồng tôi xảy ra “chiến tranh lạnh”. Cơ thể ì ạch, thể trạng ngày càng yếu vì tôi không ăn được nhiều cộng thêm lúc nào vợ chồng cũng như hai vật thể lạ di động trong nhà.

Hai vợ chồng đều có những hoạt động của riêng mình, tôi đọc sách hoặc nghe nhạc còn anh đắm chìm vào không gian của riêng anh, tôi không còn cảm nhận được sự đồng điệu với anh nữa. Và anh vẫn mặc tôi về quê vào cuối tuần đều đều. Tôi thật sự không nghĩ anh lại thay đổi nhanh đến thế. Cuộc sống bế tắc và cô quạnh mỗi khi đến cuối tuần làm tôi thấy ngạt thở. Phải làm sao để thoát khỏi cục diện này?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Designed by Templateism.com Copyright © 2015
Hình ảnh chủ đề của Bim. Được tạo bởi Blogger.